RAU THỊT

Cuộc đời này công bằng lắm!!

Văn lớn lên trong gia đình không mấy khá giả.

Cha mẹ Văn chân ướt chân ráo từ dưới quê lên Sài Gòn lập nghiệp. Lạ nước lạ cái nên cũng không có nghề ngỗng gì. Cha Văn chạy xe ôm, mẹ Văn mở quán nước nhỏ trước nhà bán cà phê cho mấy cô chú công nhân.

Hôm nào cha chạy được nhiều khách thì sẽ có thịt để ăn, nhưng cũng không nhiều lắm.

Thường thì một chén cơm, một miếng thịt. Nên mỗi lần ăn cơm là phải canh sao cho vừa cắn hết miếng thịt là ăn hết chén cơm.

Hôm nào lỡ miệng cắn lố thì xác định phải ăn cơm không nửa chén còn lại.

Riết rồi Văn cũng luyện được một kỹ năng hơi bị siêu, dù miếng thịt to hay nhỏ thì cũng vừa vặn ăn hết với một chén cơm.

Sau này nội hay dẫn Văn qua nhà cô út chơi, nhà cô gần sân bay Tân Sơn Nhất. Cô là nội trợ, còn dượng là thầu công trình xây dựng, nên nhà cô cũng khá.

Văn thích qua nhà cô chơi vì bữa cơm nào cũng rất tươm tất. Mỗi bữa thường có từ 5 tới 6 món ăn.

Trong khi nhà Văn mỗi bữa chỉ có duy nhất 2 món, 1 mặn 1 canh, hoặc 1 mặn 1 rau, hôm nào mẹ nấu canh có thịt thì chỉ có 1 món canh chan với cơm.

Mỗi lần ngồi vô bàn ăn thì cô với dượng nhìn Văn một cách kỳ cục, vì Văn ăn không giống mọi người.

Ở nhà cô thì mọi người ăn cơm kiểu, 1 miếng thịt, đưa thẳng vào miệng, nhai, nuốt.

Còn Văn ăn cơm kiểu, 1 miếng thịt, đưa vào miệng, cắn một xíu, gắp bỏ lại chén.

Mỗi lần nhìn thấy vậy là cô với dượng bắt Văn phải ăn hết miếng thịt, không cho ăn nhín nhín như vậy. Ăn vậy sao mà lớn nổi.

Cô hay quở là cha mẹ không thương Văn, không dám bỏ tiền mua thịt cho Văn ăn. Văn là do cha mẹ lượm dìa nuôi.

Hồi đó còn nhỏ mà, nghe vậy cũng tủi thân chứ, so sánh với 2 đứa con của cô được ăn ngon mặc đẹp, còn mình thì…hèyyy.

Hông lẽ cha mẹ không thương mình? Mình bị lượm về nuôi thiệt hè? Cô không cho ăn nhín nhín như vậy, chắc đây là tật xấu, mình có nên sửa hông ta?

Mà muốn sửa cũng đâu có được, vốn dĩ nhà mình bình thường cũng đâu có nhiều thịt để ăn, lâu lâu qua nhà cô chơi mới được ăn nhiều hơn chút.

Vậy là mình cứ giữ thói quen ăn nhín nhín như vậy cho tới giờ.

Sau này đi ăn cơm tấm thì thấy mọi người hay chê lắm, chê miếng sườn quán này nhỏ hơn quán kia, giá thì mắc mà miếng sườn thì nhỏ xíu.

Văn thấy cũng bình thường, dù miếng sườn to hay nhỏ thì Văn cũng ăn rất vừa bụng, chẳng có gì phải chê.

Sau này đọc nhiều sách về thực dưỡng thì người ta cũng khuyên nên ăn thịt ít lại, nên ăn nhiều rau hơn.

Văn thấy cũng hay, vốn dĩ đó giờ mình cũng ăn ít thịt nhiều rau, hèn chi người cứ khỏe như trâu.

Trong khi 2 đứa em Văn hễ ra gió một chút là cảm, uống nước hơi lạnh chút là viêm họng, yếu như sên.

Giờ lớn rồi nghĩ lại cũng hiểu là không phải cha mẹ không thương mình, thương nhiều là đằng khác, vì thời điểm đó ăn cơm có thịt là may lắm rồi.

Hơiii…

Thật ra cuộc đời này công bằng lắm. Lấy bớt của bạn một miếng thịt nhưng bù lại cho bạn một sức khỏe tốt, tặng kèm một tâm hồn to bự.

Thông Điệp Của Ngày Hôm Nay:

Hãy thử ăn nhiều rau hơn trong ngày hôm nay.

P/s: Mong bạn dành ra ít phút để lại comment “đã nhận thông điệp” nếu cảm thấy thông điệp này có ý nghĩa với bạn 👇👇

 

guest

69 bình luận
Inline Feedbacks
View all comments