BÌNH THƯỜNG

Bấm vào để nghe

Bạn thân mến,

Hôm nay Văn viết về 2 chữ “bình thường”.

Nói thật thì bây giờ nhiều người lại sợ hai chữ này.

Nghe ai nói mình “bình thường” là tự ái, là giãy nảy liền, kiểu như bị chạm tự trọng ghê lắm.

Người ta giờ muốn đặc biệt, muốn phải giỏi nhất, giàu nhất, xịn nhất, không thì ít ra cũng phải nổi bật hơn đời một cái gì đó.

Nhưng mà, ngẫm kỹ đi, cái “bình thường” mà bạn đang xem thường ấy, thật ra là cái phúc lớn lắm rồi.

Buổi sáng, mở mắt ra, biết mình vẫn còn thở, cơ thể chưa bị bệnh tật gì, đó là phúc.

Đi làm, gặp mấy người đồng nghiệp dễ ghét, bị sếp cằn nhằn, nghe thì chán thật, nhưng mà ít ra còn có chỗ để đi, còn có lương để sống, đó là phúc.

Về nhà, thấy cha mẹ già vẫn khỏe, vợ con vẫn cười nói bình an, đó là phúc.

Mà mấy cái phúc đó, nó “bình thường” quá nên mình hay quên mất.

Tới khi nào mất rồi, mới nhận ra nó quý, mới ước gì mọi thứ quay lại được như ngày “bình thường”.

Người trẻ thì chê “bình thường” là chán, muốn phiêu lưu, muốn phải khác người, nhưng người từng trải rồi thì chỉ mong ngày nào cũng trôi qua thật… bình thường.

Bình thường là ngày không có chuyện xui rủi, cũng chẳng cần có gì đặc biệt rộn ràng.

Bình thường là khi mình biết ơn những điều đang có, biết sống đàng hoàng trong từng cái nhỏ nhặt, chứ không phải lao ra ngoài tìm kiếm thứ gì đó đặc biệt để rồi tự làm khổ mình.

Chốt lại nè,

Muốn có một đời bình an thì phải học cách yêu lấy cái “bình thường” trước đã.

Vì cái “bình thường” ấy, khi mất đi rồi, bạn sẽ nhận ra, nó là thứ “đặc biệt” nhất mà mình từng có.

Chúc bạn một ngày vui bình thường!

Thông Điệp Của Ngày Hôm Nay:

Hãy tập yêu những điều bình thường.

P/s: Mong bạn dành ra ít phút để lại comment đã nhận thông điệp nếu cảm thấy thông điệp này có ý nghĩa với bạn!!

guest

2 bình luận
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận